LỠ LÀNG
Thương ai trơ trọi
bao lần
Qua từng xuân muộn
xoay vần thu phong
Bơ vơ, tuyết giá,
hàn đông
Tim côi se sắt,
thầm mong ấm lòng
Xót thân, tủi phận
long đong
Tơ tình hờ hững
trôi giòng nhân gian
Phận duyên lảng
đảng muộn màng
Đẩy đưa trôi nổi ,
lỡ làng còn chi
Một đời thơ, một
xuân thì
Trái ngang, trắc
trở, đẹp gì ước mơ
Mai sau còn tới bao
giờ
Chương Hà
No comments:
Post a Comment