Ngọc Lan
Như hơi thở yếu hắt-hiu gió
nhẹ
Như tình mong-manh, như duyên
trắc trở
Nổi nhớ rưng-rưng, cỏi buồn
xa-lạ
Niềm thương ngậm-ngùi, giòng
lệ tiếc nuối
Vương vấn, thơ-ngây, đắm say,
sôi-nổi
Từng giọt mưa đêm, từng cơn mưa
vội
Trên thịt da người thơm lừng
con suối
Trên môi mím thổi từng cánh
hoa rơi
Bứt-rứt, run-rẫy, xao-xuyến,
bồi-hồi
Người giữ hầu như tâm-tình mọi
tuổi
Người giữ bao nhiêu mơ-mộng
trong đời
Tình yêu nhẹ-nhàng như đành
chịu tội
Tình yêu dịu-dàng, hiền ngoan
thánh nữ
Tình yêu trái ngang, đầm đìa
châu lệ
Người thật giã-từ, rời-rã, nữa-vời
Người nở đành sao? nửa đoạn,
nửa đời
Điệp khúc tình yêu thôi rồi!
khép cửa
Ai nuôi chiêm bao như người còn
mãi
Giọng hát ngọt-ngào,
mang-mang mấy cõi
Giọng hat dịu buồn thê-thiết
không nguôi
Từ đây hoa kia rõ đáng tên người
Từ đây tên người mãi hoa tình
sữ.
4/2001
No comments:
Post a Comment