Thâm Tình
Con thương!
Giờ chỉ còn có
hai cha con ta
trơ-trọi trên đời
Ba đã ngậm tủi
nuốt buồn
vì phải làm một
người khiếp nhược;
vì phải sống đễ
nuôi con lớn khôn.
Cũng chỉ vì con
thôi!
Vì con quá dại
khờ;
mà đời đã sớm
tràn đầy bất hạnh.
Ba tập chiên trứng
và kho cá
vá áo, và mạn
quần;
dạy con học cùng
dỗ con ngủ;
Vừa làm cha vừa
làm mẹ.
Phải cố làm vui
những lúc con buồn;
còn những lúc ba
buồn thì tự mình tìm nơi dấu mặt.
Vậy mà con vẫn
bắt gặp
những lúc ba dụi
bụi vào mắt
Con thường ngập
ngừng dỗ-về ba:
Ba ơi đừng buồn,
ba đừng thèm buồn nữa!
mà con vụng-về
không biết làm sao hơn.
Con quá dại khờ
chỉ mới bắt đầu phân biệt:
Cốt-nhục tình
thâm.
Nhà bỗng trở
thành nghèo
Buổi tối con chỉ
chong một ngọn đèn ngồi học
còn ba thì mắt
thường thẩn thờ nhìn vào đêm tối mênh mông
Đêm, mình không
còn trông người về;
Chiều, cố nuốt
cơm vội-vã.
Nhờ ơn trời mười
tám năm, một mối tình
vẫn còn có con
được kết tinh.
Nghĩa nào chẳng
nặng bằng non,
thì tình cha con
cũng nặng.
Mai, cha sẽ dạy
con phép làm người
trọng thuỷ-chung
mà tròn nhân-nghĩa
Không phản phúc,
cũng không vô lương.
Con sẽ bắt đầu
biết nuôi dưỡng tình thương,
khi ba còn mõi
mòn níu với.
Nhận những giọt
linh-đơn mỗi chiều, mỗi tối;
Khi nhìn thấy con
âm-thầm trước đấng từ bi
lời ngây thơ
nguyện cầu, thủ thỉ:
Lạy trời lạy phật
hãy ban ơn
Cho con khoã lấp
được cô-đơn
cho cha con luôn
bình-thản
ngày ngày sống
nuôi con.
Lạy trời đừng cho
con sợ,
Trời hãy ban ơn;
cho điều nguyện cầu nhỏ
Nếu thiếu vắng
them cha rồi, đời con không còn gì nữa.
No comments:
Post a Comment