Saturday, March 15, 2014

Thâm Tình

Thâm Tình

Con thương!
Giờ chỉ còn có
hai cha con ta trơ-trọi trên đời
Ba đã ngậm tủi nuốt buồn
vì phải làm một người khiếp nhược;
vì phải sống đễ nuôi con lớn khôn.
Cũng chỉ vì con thôi!
Vì con quá dại khờ;
mà đời đã sớm tràn đầy bất hạnh.
Ba tập chiên trứng và kho cá
vá áo, và mạn quần;
dạy con học cùng dỗ con ngủ;
Vừa làm cha vừa làm mẹ.
Phải cố làm vui những lúc con buồn;
còn những lúc ba buồn thì tự mình tìm nơi dấu mặt.
Vậy mà con vẫn bắt gặp
những lúc ba dụi bụi vào mắt
Con thường ngập ngừng dỗ-về ba:
Ba ơi đừng buồn, ba đừng thèm buồn nữa!
mà con vụng-về không biết làm sao hơn.
Con quá dại khờ chỉ mới bắt đầu phân biệt:
Cốt-nhục tình thâm.
Nhà bỗng trở thành nghèo
Buổi tối con chỉ chong một ngọn đèn ngồi học
còn ba thì mắt thường thẩn thờ nhìn vào đêm tối mênh mông
Đêm, mình không còn trông người về;
Chiều, cố nuốt cơm vội-vã.
Nhờ ơn trời mười tám năm, một mối tình
vẫn còn có con được kết tinh.
Nghĩa nào chẳng nặng bằng non,
thì tình cha con cũng nặng.
Mai, cha sẽ dạy con phép làm người
trọng thuỷ-chung mà tròn nhân-nghĩa
Không phản phúc, cũng không vô lương.
Con sẽ bắt đầu biết nuôi dưỡng tình thương,
khi ba còn mõi mòn níu với.
Nhận những giọt linh-đơn mỗi chiều, mỗi tối;
Khi nhìn thấy con âm-thầm trước đấng từ bi
lời ngây thơ nguyện cầu, thủ thỉ:
Lạy trời lạy phật hãy ban ơn
Cho con khoã lấp được cô-đơn
cho cha con luôn bình-thản
ngày ngày sống nuôi con.
Lạy trời đừng cho con sợ,
Trời hãy ban ơn; cho điều nguyện cầu nhỏ

Nếu thiếu vắng them cha rồi, đời con không còn gì nữa.

Bài Thơ Sinh Nhật Cho Con

Bài Thơ Sinh Nhật Cho Con

Con thương!
Tháng tư nầy con vừa tròn mười lăm tuổi
Chiếc bánh thơm nồng chử ‘S’, đó là biểu trưng hình ảnh của quê hương
Cha mong rằng con đầy đủ trí khôn
Để ghi nhận nghĩa nước non mỗi tuổi
Mười lăm tuổi đời mười mấy năm lưu lạc xứ người
Nhưng phải nhớ con sanh ra trong lòng đất mẹ;
nơi chôn nhau, cắt rún, nơi con hít thở đầu đời
Trái tim đã   vập-vồn máu Việt-Nam tới từng huyết quản.
Hãy ôn tập: cơ, mưu, trí, dũng
Phải nằm lòng: tín, nghĩa, lễ, nhân
Hiếu đễ ông bà, tôn kính người trên
thuân-thảo anh em, quý thương đồng tộc
Luyện thân thễ, phát huy trí óc
Để sau này gầy dựng lại quê hương.
Quê hương nhỏ nghèo mà không thiếu tình thương
Tình tiếp nối như tim nối máu
Vì nếu tới một ngày
phổi cha lạnh, ngưng nồng nhịp thở quê hương quý báu
Trái tim con hồng sẽ tiếp xôn xao!
Nấu nung tình đất mẹ
Khí dũng, hùng tâm tràn trề thế hệ;
Chí cả vẫy vùng khắp bốn bễ
cho nòi Lạc Hồng lại rền cỏi trời đông.
Chắt nịt vòng tay, xây đấp non sông
đễ hạnh phúc ấm no, người vui sống
Hoài bão không còn là ước vọng,
Cho hết những ngày lạc lõng, điêu linh.
Vì cả đời cha trông đợi một bình minh
nên khi con vừa mở mắt chào đời
hai chử “Thanh Binh”, cha đặt tên cho con đó.

tặng cho con Thanh Bình

nhân ngày sinh nhật 5-4-88

Hoài Niệm

Hoài Niệm

Bốn mươi năm dài dĩ vãng không?
Dấu tình xưa dằn chặc đáy lòng
Trái tim khô-héo còn rung động
Một nhịp yêu-đương tới phút cùng

Những đêm thao-thức nằm ôn lại
Từng thuở ban đầu lưu-luyến xưa
Dỗ giấc mơ đời trong phút chốc
Duyên ai nối lại thật tình cờ

Bóng em, ẩn hiện qua người khác
Tiếng nói, giọng cười thật xuyến xao
Anh ôm tưởng-tượng vào tâm sự
Nỗi nhớ-thương nhau tới bạc đầu

Cách xa bao núi, biệt bao sông
Hay cách-ngăn chi một tấc lòng
Em có bao giờ còn tưởng lại
Mối tình sâu-đậm đã rêu phong?


7/2003

Ngọc Lan

Ngọc Lan

Như hơi thở yếu hắt-hiu gió nhẹ
Như tình mong-manh, như duyên trắc trở
Nổi nhớ rưng-rưng, cỏi buồn xa-lạ
Niềm thương ngậm-ngùi, giòng lệ tiếc nuối
Vương vấn, thơ-ngây, đắm say, sôi-nổi
Từng giọt mưa đêm, từng cơn mưa vội
Trên thịt da người thơm lừng con suối
Trên môi mím thổi từng cánh hoa rơi
Bứt-rứt, run-rẫy, xao-xuyến, bồi-hồi
Người giữ hầu như tâm-tình mọi tuổi
Người giữ bao nhiêu mơ-mộng trong đời
Tình yêu nhẹ-nhàng như đành chịu tội
Tình yêu dịu-dàng, hiền ngoan thánh nữ
Tình yêu trái ngang, đầm đìa châu lệ
Người thật giã-từ, rời-rã, nữa-vời
Người nở đành sao? nửa đoạn, nửa đời
Điệp khúc tình yêu thôi rồi! khép cửa
Ai nuôi chiêm bao như người còn mãi
Giọng hát ngọt-ngào, mang-mang mấy cõi
Giọng hat dịu buồn thê-thiết không nguôi
Từ đây hoa kia rõ đáng tên người
Từ đây tên người mãi hoa tình sữ.


4/2001

Bóng Hạnh Phúc

Bóng Hạnh Phúc

Tôi là người lử-hành cô-độc
Đi lang-thang tìm bóng dáng hạnh-phúc
Hạnh-phúc mơ-hồ không dấu vết
dễ gì tìm được
Tìm được thì dễ gì giữ
mà giữ được thì dễ gì lâu
hơn một phút chốc
một phút chốc tình cờ
khó biết là có thực.
Nhưng tôi vẫn thèm suy-tư vào những tưỡng-tượng
Tưỡng-tượng mình có được
một điều gì vô vọng
Bóng Dáng Hạnh Phúc
vô-vàn hạnh-phúc.


11/96

Ghềnh Sóng

Ghềnh Sóng

Nằm vọng im nghe sóng chập-chờn
Đầu ghềnh lảng-đảng bóng hoàng hôn
Em giờ vui trọn trao duyên mới
Anh lệ chan từng nổi nhớ-nhung

Bao kỹ-niệm vui hoà nỗi buồn
Bấy mùa tha-thiết nối yêu thương
Lửa hương khăn-khít lòng ghi-tạc
Trọn khối tình u-uẩn, vấn vương

Tình yêu non dại chia hời hợt
Quanh quẩn qua từng trang sách thơm
Bận bịu tương-lai nên phải tội
Chửa lo bối-đáp khối lòng son

Năm năm duyên nợ dù thưa thớt
Chín đậm sâu lòng dạ suốt đời
Nung-nấu, nồng say từng tưởng tượng
Người phụ thôi, đành chẳng phụ người


Biển Qui Nhơn  1968

Dưới Giàn Hoa Cũ

Dưới Giàn Hoa Cũ

Chiều phai, nắng nhạt song thưa
Lòng riêng xao-xuyến thầm mơ về người
Tình xưa, nghĩa cũ lỡ rồi
Còn tơ tưởng vội mộng hoài cố nhân
Đắng cay một chuyến đò trần
Tẻ, vui thôi cũng chỉ ngần ấy thôi
Nhớ làm chi chuyện xa xôi
Gợi thêm tiếc nuối một thời lở qua
Một lầm lỗi chuyện đôi ta
Trái ngang trói buộc người xa cách người
Cứ như là chuyện đổi dời
Gặp nhau cuối mắt, lạ người khách qua
Chuyện xưa đành nở nhạt nhoà
Thâm tâm sa-xót, bơ-phờ giấc đêm
Hoa máu cứ đỏ bên thềm
Trái tim nứt-nở nào quen vập bầm
Tóc bạc thêm, lệ cạn dần
Ngàn năm hồ dễ một lần thuỷ chung.


(25 năm sau một chuyện tình)

Thơ Cho Người Tình Đầu

Thơ Cho Người Tình Đầu

Tưởng rằng mình cố quên nhau
Ba mươi năm chẳn vẫn sầu chứa-chan
Cuộc trần trăng khuyết, bèo tan
Trông tin sa-sót, ngỡ ngàng chuyện xưa
Nẻo nào nắng sớm, chiều mưa
Nẻo nào ấm lạnh chưa vừa trái-oan
Bao nhiêu bến, bấy đò ngang
Bao nhiêu cười gượng, thở than, lệ thầm
Gian-truân mấy độ thăng-trầm
Để cho gan-mật anh-hùng phôi-phai
May rằng chẳng nghĩa trúc-mai
Người yên phận đó nào say nỗi niềm
Ba mươi năm cứ mộng tìm
Trong mơ dư-ảnh trọn hình bóng xưa
Trời nầy nắng sớm chiều mưa
Ba mươi năm cũng dư thừa nhớ-nhung.


3/2/90