Friday, May 5, 2023

CUỘC TÌNH HIU HẮT

 


CUỘC TÌNH  HIU HẮT

Đời có vui, sao nhiều buồn

Người đi qua, mất hút cuối đường

Người ở lại, hắt hiu buồn tênh

Những cuộc tình sóng gió lênh đênh

Người lắm vui, sao ngậm ngùi

Chia cùng long đong bước nổi trôi

Ta cùng lang thang,  đổi thay lầm một kiếp người

Làm khổ nhau, càng tự đớn đau

Bao nhiêu hối hận, bao nhiêu tiếc nuối

Xót xa có dần pha phôi

Mình vẫn buồn vui cho hết cuộc đời.

Mười năm gặp lại, vài mươi năm gặp lại

Nụ cười mừng héo hắt đôi môi

Khơi kỷ niệm đã quá chôn vùi

Làm niềm hạnh phúc cố chia đôi

Chương Hà


CON VỊT TRỜI CÔ ĐƠN


 CON VỊT TRỜI CÔ ĐƠN


Trời lạnh rồi bầy vịt trời hối hả kéo nhau về phương nam

Bao bận rộn, ồn ào, chí chóe trên mặt hồ ấm áp thân quen

Chia nhau niềm vui đất mới bình an

Dù tạm bợ nhưng vẫn hứa hẹn chan đầy sức sống.

Chúng xoa dịu trong tôi buổi chiều rũ rượi ,với đầy sinh động

Hâm nóng cái lạnh lẻo, ảm đạm của mùa đông cô đơn.

Khi tôi sắp quay về, bỗng có một chú vịt con bay tới muộn

Nó đáp xuống góc hồ một mình im lặng

Bị bầy vịt họp đàn chối bỏ, con vịt non yếu đuối , què quặt

Sao giống tôi, bất lực, luôn trễ tràng, tự gậm nhấm tủi buồn

Dù ở nơi ấm áp mà lòng vẫn lạnh lùng

Nó và tôi bơ vơ, lặng lẽ ở góc hồ để tự tìm cái ấm lòng

Hồ như mơ màng, thơ mộng, nhưng tình thì không

Đất trời mênh mông, nơi nào tạm sống ?

Bầy vịt trời sẽ qua mùa đông, trở về đất nhà vào mùa xuân hy vọng

Còn tôi bốn mùa trói mình năm nầy, năm nọ

Nơi hồ nầy và nỗi buồn không thể nguôi ngoai

Mịt mùng biệt xứ


Chương Hà 


CÓ ĐI CHUNG VỚI NHAU LÂU ĐÂU

 


CÓ ĐI CHUNG VỚI NHAU LÂU ĐÂU

Con sinh ra sau mấy mươi năm

Không biết chia sẻ cuộc đời với cha mẹ được bao lâu.

Có bao nhiêu anh chị em, cùng đi đoạn đời sau

Bao nhiêu bạn bè, bao nhiêu tình yêu cuối, tình đầu

Trong xã hội, cộng đồng, từ quê hương, hay xứ nầy, xứ nọ.

Vẫn thấy như cùng chung một đoạn đường rất mau, rất nhỏ.

Rời tuổi thơ, lập thân, sinh kế, hoàn cảnh, trách nhiệm thật khốn khó.

Thời gian lôi cuốn như nước chảy qua cầu.

Đời người thoảng như vó câu.

Mà mình thản nhiên để quên đoạn đường cùng nhau vui buồn sướng khổ.

Chuyến tàu đời có nhiều sân ga rẽ

Người lên, người xuống có thờ ơ quá

Cũng cùng bao chặn gần, xa

Có người đi rất vội

Có người níu vói

Dù chuyến tàu đời tưởng như kéo dài mòn mõi

Dù bất chợt, quyết tâm, chứa chan hay miễn cưỡng

Giữ lúc có nhau cho chặt chẽ

Hãy nhận niềm vui những khi quý giá.

Trân trọng từng phút giây gần gũi.

Hạnh phúc nhẹ nhàng dù trong chia lìa, đớn đau

Đừng để làm kỷ niệm rồi cứ tiếc nuối , nghẹn ngào

Cuộc đời mình có đi chung với nhau lâu đâu.

Chương Hà


CHUYỆN TÌNH XƯA

 


CHUYỆN TÌNH XƯA


Tưởng rằng mình đã quên nhau

Chuyện xưa gợi mãi sắc màu nhớ nhung

Mộng mơ nào phút tương phùng

Ngẩn ngơ kẻ lạ, lạnh lùng thân sơ

Duyên phận, ai nỡ tình cờ

Tình bao năm đã bạc phơ mái đầu

Chờ nhau bao thuở xuân sầu

Ngờ đâu ngày tháng dãi dầu thoi đưa

Người xứ lạ, ta gió mưa

Phong trần trôi nổi, duyên thừa trái ngang

Nỗi đau nào, mối muộn màng

Lẻ loi, tủi nỗi ngỡ ngàng mối riêng

Tình từng giông bão triền miên

Thì thôi phận số trần duyên cũng đành

Bước lênh đênh, bước gập ghềnh

Hẹn nhau kiếp khác tình dành thiên thu

Chương Hà